KỶ NIỆM CỦA NGƯỜI BẠN


Anh Quốc là người học rất giỏi, nhưng ngặt  nổi cảnh nhà cực khổ. Mẹ bán bánh canh ở Chợ, Ba làm công nhân đường sắt, lương ba cột ba đồng không đủ nuôi sáu miệng ăn. Tốt nghiệp phổ thông, gia đình anh khó khăn không đủ tiền chu cấp để đi thi Đại học, anh mượn tiền bạn bè, thân hữu, lén trốn lên tàu lửa tự túc đi thi. Hay tin ba mẹ anh cũng đành chịu,  van vái,  nguyện cầu cho anh thi trượt, để ở nhà xin làm công nhân kiếm miếng cơm mà ăn ! Thật bất ngờ, có giấy báo  gửi về nhà anh thi đậu Đại học với số điểm cao. Cả gia đình nửa mừng, nửa lo, ba anh tiến hành thủ tục đi vay tiền ở ngân hàng chính sách xã hội, mẹ anh chuẩn bị " hốt huê " lo cho các  đứa em  vào năm học mới. Bản thân anh quyết tâm, vượt khó vào thành phố Hồ chí Minh để  kịp nhập học. Chuyến đi này,  với gói hành trang đựng quần áo và đem một số tiền đủ để đóng học phí

Ba anh chở anh đến nhà Ga mua Vé, lên tàu một ngày đêm mới đến nơi. Chuyến đi này mang một kỷ niệm anh không thể nào quên !      

 

Sau khi mua vé anh còn lại năm chục ngàn, số tiền mang theo là bốn triệu, số tiền này mẹ anh cẩn thận khâu vào một túi vải, để tận dưới đáy túi du lịch đây là số tiền lớn nhất mà anh từng có, là tất cả tài sản để sống và học tập. Sau khi tàu chạy khỏi ga, bụng anh sôi sùng sục, anh nhở mình có đem theo trứng gà luộc chấm mưới tiêu, mở xách lấy ra để ăn, thì mới biết mình mắc sai lầm, do chất lượng trứng xấu để trong túi ni lông ủ lâu bay mùi, mấy người đi tàu nhăn mặt bịt mũi nhìn anh khó chịu, nên anh đành vứt vào thùng rác đầu toa xe. Những đồ ăn trên tàu giá  hơi cao, anh đành chịu đói chờ dịp tàu tránh vượt ngừng lại, mua chút thức ăn đỡ lòng.

Và tàu dừng lại, anh xuống ga mua ba cái bánh mì không nhân và một chai nước khoáng ăn ngốn ngấu nhưng vẫn chưa hết cơn đói, đông thời dựa vào thành ghế để ngủ. Tàu không biết qua bao nhiêu ga, thì có người vỗ vào vai anh. Quốc mở mắt nhìn thấy một người đàn ông khuôn mặt phúc hậu, bằng tuổi  ông Ba của anh, mỉm cười tặng cho anh một cuốn sách đọc cho đỡ buồn. Anh đưa tay đón nhận và cảm ơn

Quốc cầm quyển  sách lật qua, lât lại, đến trang cuối bổng một tờ giấy bạc 500 ngàn hiện ra trước mắt anh, nhìn tờ giấy bạc anh  ngạc nhiên tìm người đàn ông ấy trả lại. Khi ngẩng lên tìm thì không thấy người đàn ông ấy nữa. Một người phụ nữ bên cạnh đó nói rằng ông ta đã xuống tàu khi anh đang đọc sách. Sau này anh Quốc không có dịp nào gặp ông  ta nữa, một người không quen biết đã vô tình tặng anh món quà bất ngờ, anh buâng khuâng nghĩ mãi không ra. Hiện nay anh là người thành đạt, tấm lòng của người đàn ông trên tàu anh không bao giờ quên.

                                                                                           ĐỖ HỮU LỘC