VÌ ĐỜI CÒN LẮM NHỌC NHẰN

Mệt nhoài đi về, những ngày qua ta như kẻ vô hồn, ăn uống qua loa, rồi chập chờn trở giấc mỗi đêm, tiều tụy, hanh hao, sụt cân thấy rõ, ta biết mình thật đáng trách, ngay cả chính ta cũng không biết thương yêu, quý trọng chính mình thì hỏi ai cho ta điều đó?!
     Vì đời con lắm nỗi nhọc nhằn, ai cũng như ai, mỗi nhà mỗi cảnh với mỗi nỗi vui buồn riêng dù là đủ đầy hay khốn khó, ta cũng thế thôi mà, nghĩ rồi tự cười, nụ cười an ủi bản thân. Ta vẫn nghèo, chẳng khá lên được mấy với đồng lương ít ỏi mỗi tháng kiếm được, để nhiều lúc buồn héo hắt, rồi tự trách chính mình. Cũng được ăn học, dù không đến tận đường cuối ngõ, nhưng đem những gì ta biết, ta có, ta không ngần ngại nếu phải nói chuyện với anh cử nhân này, cô thạc sĩ kia, thế mà quanh đi quẩn lại, ta vẫn thui thủi giữa chợ đời thế này, buồn! Cái tôi lại ngông, sĩ diện lại lên tiếng rồi đấy, ta biết ta lại thế, đã biết chấp nhận thực tại, nhưng đôi khi ngồi tự kỉ một mình lại đau đáu một nỗi…
 

Ảnh minh hoạ
 
     Vì đời còn lắm nỗi nhọc nhằn, có tiền chưa chắc có niềm vui, nghèo chưa chắc chẳng hạnh phúc, phải có muộn phiền mới biết quý phút giây bình yên, an lành là thế. Đời ta không sóng to gió lớn như một nhân vật chính nào đó trên phim ảnh, sách báo, nhưng những bước thăng trầm cuộc đời cũng đã dạy cho ta bao điều. Túi không tiền, chẳng ai dám thân tình với ta, cái dáng vẻ bệ rạc, nghèo khó cũng khiến nhiều người ngại ngần làm quen, tiếp chuyện, nghĩ rồi cười xòa cho câu đời sao bạc bẽo như vôi…!. Lòng tự dặn lòng, phải cố gắng thật nhiều, ta sẽ đứng lên, sẽ tạo dựng cho mình một cuộc sống thật đàng hoàng để không làm gia đình thất vọng, và phải thẹn với chính mình. Ừ thì ngông cứ ngông đi vậy nếu điều đó làm nhiệt huyết trong ta không bao giờ tắt.
Vì đời còn lắm nỗi nhọc nhằn

     Vì đời còn lắm nỗi nhọc nhằn, này mưu sinh, này cơm áo gạo tiền, tình tình, nghĩa nghĩa, chẳng nỗi lo nào giống nỗi lo nào, nên đôi khi ta như kẻ vô hồn trước bao ưu phiền cuộc sống, lặng im cho qua, cười khanh khách mà đi. Ta biết mình là kẻ sống nặng ở cảm tính, kẻ có thể bạc nhược, mục rữa vì tình để rồi mất đi rất nhiều thứ, làm chính mình phải quỵ ngã, nhưng một lần ngã, rồi thêm một lần ngã đã khiến nỗi đau thành ra chẳng là chi nữa. Quen rồi vết sẹo in hằn trên người, bình thường rồi nụ cười chát chúa một ai đó dành cho, và cũng quen rồi ánh nhìn khinh khi của những ai hơn tình, dư tiền, để đôi lúc ta thành kẻ tự kiêu đáng ghét trước bao người.
     Vì đời còn lắm nỗi nhọc nhằn, qua được nấc thang này lại đến nấc thang khác, con đường phẳng phiu thử hỏi được bao người có, ta cũng thế thôi mà. Nếu lòng ta vẫn vững, niềm tin trong ta vẫn đầy, và nhiệt huyết vẫn cháy thì ta nào có ngần ngại gì gian khó cuộc đời.

     Vì đời còn lắm nỗi nhọc nhằn, nên cứ đi tới thôi ta à dù đường ta đi có gai góc hay đá sỏi thế nào!
                                                                                                                     
                                                                                                    PHAN LẠC SẮC Sưu tầm