MỞ CỬA CHO ÔNG CỤ ĂN MÀY VÀO NGỦ NHỜ 1 ĐÊM KHÔNG NGỜ SÁNG HÔM SAU TỈNH DẬY THẤY GẦN 2 TỶ TIỀN MẶT TRÊN GIƯỜNG

Nhà nghèo lại đông em, 18 tuổi Loan theo bạn bè lên thành phố kiếm việc làm. Ban đầu do lạ lẫm với thành phố nên Loan không dám xin làm ở những nơi đông đúc, phức tạp như quán cà phê hay nhà hàng. Cô nhận rửa bát thuê cho 1 quán phở gần chỗ trọ.
Ông cụ ăn mày
      2 tháng trước đứa bạn cùng phòng lại chuyển chỗ trọ ra gần chỗ nó làm hơn. Vì nó bảo giờ nó làm ca tối nữa đi về xa không tiện. Với lại Loan cũng biết bạn làm ra tiền nên chắc chắn cũng chẳng muốn ở cái khu ổ chuột này. Nó có người yêu rồi, anh ta có tiền chắc là chuyện thuê nhà tử tế nó cũng được bạn trai lo cho.
      1 mình Loan ở cô sợ kham không nổi tiền phòng, muốn tìm người ở ghép mà khó quá vì căn phòng của cô nó cũng ẹp ẹp lắm, sinh viên cũng chẳng muốn ở. Đường cùng Loan đành phải nói khó để ông chủ tăng lương thêm chút cho cô, có vậy Loan mới đảm bảo giữ trọn được số tiền 2 triệu hàng tháng gửi về cho bố mẹ ở quê.
      Thấy Loan thật thà, chịu khó lại làm được hơn 1 năm rồi nên ông chủ cũng quyết định tăng lương cho cô thêm 300 ngàn nữa. Dù số lương tăng chẳng đáng là bao nhưng Loan cũng thở phào nhẹ nhõm vậy là một mình cô có thể trụ được lại cái phòng trọ này rồi, nhưng về lâu dài Loan vẫn muốn kiếm người ở ghép cho đỡ chi phí.
      Bản thân Loan thấy bằng lòng với công việc hiện tại, cô chỉ mong có tiền để gửi đều đặn về nhà cho mẹ nuôi 2 đứa em. Mẹ cô đợt này lại ho nhiều nên cũng mất nhiều tiền thuốc.
      Chiều ấy đang ngồi rửa bát thì bất ngờ Loan thấy 1 ông cụ ăn mày lảng vảng bên ngoài quán phở. Nhìn ông ấy thương lắm vì dáng đi xiêu vẹo, có vẻ ông ấy đã đuối sức vì đói. Loan định bê 1 bát phở còn hơn 1 nửa khách để lại trên bàn ra cho ông cụ ăn mày thì bất ngờ nghe tiếng quát của ông chủ:
      – Ông đi đi, vừa mới mở hàng đã tới ám quẻ rồi. Đi ngay đi, bẩn thỉu mùi hôm hám không chịu nổi. Ông đừng có lởn vởn ở trước quán nhà tôi nữa, không tôi mất khách.
      Người chủ quán xua đuổi ông cụ như xua đuổi người bị bệnh dịch vậy. Loan không dám mang bát phở ra cho ông lão ăn mày nữa vì sợ chủ quán quở trách. Nhưng suốt cả buổi tối hình ảnh ông lão ăn mày đáng thương cứ lởn vởn quanh đầu Loan.
      Tối ấy quán ít khách hơn mọi hôm nên 8 giờ tối Loan đã được nghỉ. Ông chủ thì cứ lầm bầm chửi ông ăn mày, vì ông ta mang vận đen tới. Trời bất ngờ đổ mưa, Loan chạy ù về nhà vì phòng trọ cũng gần chỗ làm. Vừa trèo lên giường định đi ngủ thì bất ngờ nghe có tiếng gõ cửa:
      – Làm ơn… cho tôi vào ngủ nhờ… trời mưa… tôi lạnh quá.
      – Ai vậy??
      – Tôi là… lão ăn mày… làm ơn… tôi không phải… người xấu…
      Loan khi đó cũng nghi ngờ, cô chưa dám mở cửa chính mà he hé cửa sổ nhìn ra. Đúng là ông lão ăn mày hồi chiều rồi, ông ta nằm bẹp trước hiên phòng trọ nhà cô. Loan vội vàng mở cửa cho ông ấy vào rồi pha tạm cho ông ấy 1 gói mì tôm vì cô biết ông ấy đói lắm rồi.
      Ông lão ăn 1 cách ngon lành rồi xin ngủ nhờ dưới đất. Loan nhường ông lên giường nhưng ông không chịu. Loan đành chải 1 cái chiếu và đưa cho ông chiếc chăn của mình. Chẳng hiểu sao đêm ấy Loan ngủ ngon lắm, thậm chí cô ngủ chuông báo thức tắt lúc nào mà không hay. Mở mắt ra thì trời đã sáng rõ, Loan giật bắn mình vì dưới đất không thấy ông cụ đâu cả. Chăn chiếu được gấp gọn gàng rồi.
      Cửa phòng mở Loan lao ra bên ngoài, cô vội vàng hỏi chị phòng bên cạnh:
      – Chị ơi sáng nay chị có thấy ông lão ăn mày từ phòng em đi khi nào không?? Đêm qua ông ấy xin ngủ nhờ mà đi lúc nào không biết, sáng nay em ngủ say tới mức giờ mới dậy, may mà hôm qua chủ bảo sáng nay nghỉ.
      – Chị dậy không gặp ông ấy, hay là ông ta đánh thuốc mê cho mày ngủ say để ăn cắp tiền và bỏ đi rồi. Mày dễ tin người quá, về tìm xem mất những gì, khéo có đồng nào ông ta vơ hết rồi bỏ đi rồi.
      Loan giật mình, lúc này mới nghĩ mình đúng là chủ quan thật. Cô kiểm tra số lương mới nhận định sáng nay gửi cho mẹ thì ơn giời may quá nó vẫn còn đủ. Ông ta không lấy tiền, chắc là ông ấy đi rồi. Nhưng chợt Loan thấy có một cái túi đen lạ để bên cạnh cái chăn ông lão gấp để trên giường, giờ cô mới để ý.
      Mở cái túi ra Loan chết điếng khi thấy trong đó là bọc tiền 2 tỷ đồng, kèm với tờ giấy có chữ nguệch ngoạc: “Ông cho cháu, cám ơn cháu vì bát mì và chỗ ngủ đêm qua”. Là ông lão ăn mày cho cô ư, sao ông ấy lại có số tiền lớn như vậy??
      Loan ra quán định xin ông bà chủ cho nghỉ cả chiều để gửi số tiền kia vào ngân hàng. Nhưng vừa ra tới nơi thì thấy nhà ông chủ đông kín người, hóa ra con ông ta cờ bạc nợ 2 tỉ giờ chủ nợ tới đòi lấy nhà siết nợ. Ông chủ đột nhiên rơi vào cảnh nợ nần, còn Loan thì lại có 1 số tiền lớn, giá như chiều qua ông chủ cho ông lão ăn mày 1 bát phở thì biết đâu hôm nay ông ấy đã có tiền trả nợ cho con trai mình??
      Trong cuộc sống nhìn nhận con người không thể thông qua vẻ bề ngoài, và đặc biệt đừng có ngại giúp đỡ những người đang gặp hoàn cảnh khó khăn. Vì bạn cho đi lúc này thì rồi sẽ có lúc bạn sẽ nhận được những cái khác, đời rất công bằng mà.

                                                           Nguồn: www.songcham.com.vn