TỔ QUỐC!
Việt Nam tôi ơi một thời lửa khói
Bao dập vùi mầu ngói vẫn đỏ tươi
Tiếng mẹ ru trên sóng lúa chơi vơi
Dáng cha đứng hiên ngang chiều biên giới.
Con đã đi … qua bao miền gió thổi
Những thị thành, thôn xóm bỏ đằng sau
Bao mặt người vất vả in sâu
Vẫn ánh lên một niềm tin xứ sở.
Cành phượng vĩ ép thầm trong trang vở
Mắt ai nhìn vấn vít những hàng quân
Qua nghìn năm dồn dập những bước chân
Những người con của Thạch Sanh, Thánh Gióng
Chi Lăng ơi nàng vọng phu đứng ngóng
Như Nguyệt ơi máu đỏ chẩy thành sông
Bao tiền nhân dựng vách sắt thành đồng
Cho con thơ ngủ yên trên tay Mẹ.
“Thạch Hãn ơi đò qua xin chèo nhẹ
Đáy sông sâu còn đó bạn tôi nằm”
Một ánh nhìn mà cứ ngỡ trăm năm
Mẹ tôi đó tóc pha sương đứng đợi.
Trường Sơn ơi đỉnh non cao vời vợi
Bước quân hành rực đỏ những chiều Đông
Biển Đông ơi hồn con cháu Lạc Hồng
Tạc vào đá thành anh linh trời đất
Quê hương tôi biết bao người đã mất
Từ Vị Xuyên, Thành Cổ đến Khe Sanh
Bao con người từng lớp lớp tinh anh
Nguyện nằm xuống cho em thơ đến lớp
Để hôm nay, đi trên đường nắng rợp
Nhìn màu cờ kiêu hãnh ở trên cao
Em ơi em?? … Có thoáng chút xuyến xao?!!
Mà thầm gọi tên mình là … Tổ quốc!!!
Thanh Oai , Ngày 01 tháng 01 năm 2025
Tác giả: PHAN ĐỨC HẠNH
Hội viên khuyến học khối UBND huyện,
Hội Khuyến học huyện Thanh Oai
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://nukeviet.vn là vi phạm bản quyền